Có người đã từng nói: “Không ai có thể lựa chọn bố mẹ cho mình nhưng có thể lựa chọn vợ hoặc chồng cho bản thân”. Ngày nay câu nói này được nhân giới viên văn phòng “mở rộng” thêm: “Ai cũng có thể lựa chọn công việc cho riêng mình, nhưng không ai có thể lựa chọn được đồng nghiệp” nhằm nói lên tính phức tạp trong mối quan hệ tại công sở. Bạn đã gặp trường hợp không thể chấp nhận được hành động và thái độ của đồng nghiệp, cho đến lúc phải bực mình mà thốt lên rằng: “Muốn nhịn mà không nhịn được” chưa?
Câu chuyện 1
Quốc Minh làm việc tại công ty quốc doanh này đã khá lâu, anh sẽ luôn mãn nguyện với công việc hiện tại của mình nếu không có vị trưởng phòng cực kỳ khó chịu đó. Chuyện là, Tuấn- tên trưởng phòng nơi Quốc Minh đang làm việc là một người không minh bạch trong mọi khoản chi tiêu. Trước đây, khi công ty có thưởng là một vài đôi vé đi xem phim thì rất ít khi Tuấn công khai với mọi người. Nếu bị ai đó dò hỏi thì Tuấn lại chữa cháy là: “Tôi quên mất không lấy cho mọi người” hoặc “Quà nhỏ quá, để xung vào quỹ phòng, chia không tiện”…Mặc dù đã được nhắc nhở nhiều lần nhưng xem ra tính khí “hay quên” và thích “cộng đồng hóa” tài sản của vị trưởng phòng này đâu vẫn hoàn đấy.
Quốc Minh cũng không hay để ý đến người khác cho đến khi là nạn nhân của thói “cộng đồng hóa tài sản” của Tuấn. Đến lúc này thì anh cũng ức chế mà quát lên rằng “Muốn nhịn nhưng không thể nhịn được nữa”. Chả là, dịp năm mới vừa rồi, Minh là người đại diện cho công ty đến dự một buổi liên hoan của công ty đối tác. Sẽ không có việc gì nếu như sau buổi tiệc, công ty này tổ chức trò chơi có thưởng, thật may mắn là Minh đã chiến thắng trong một trò chơi và phần thưởng của anh là một chiếc tủ lạnh. Mặc dù món quà không phải là nhỏ, nhưng Minh nghĩ rằng chiếc tủ lạnh này phải thuộc về công ty. Nghĩ là làm, sau khi tan tiệc, Minh đã gọi điện cho trưởng phòng Tuấn thông báo tình hình. Vừa nghe thấy vậy, Tuấn đã bảo Minh chở chiếc tủ lạnh đến nhà anh ta. Không một chút nghi ngờ, Minh đã thuê cả một chuyến ô tô mang phần thưởng đến nhà Tuấn với ý nghĩ: “ Ngày mai chắc chiếc tủ lạnh này sẽ nằm trong phòng họp chung của công ty”.
Hôm sau rồi hôm sau nữa, vẫn không thấy chiếc tủ lạnh có mặt trong phòng họp. Gặp lại Tuấn thì anh ta phấn khới bảo rằng: “Cậu thắng thì phần thưởng đó thuộc về phòng chúng ta. Phòng mình hơi nhỏ, nhà cậu cũng có tủ lạnh rồi. Tốt nhất tôi cho để nhờ ở nhà tôi, vừa bảo quản tốt vừa đỡ mang tiếng cậu không có tinh thần tập thể”. Đến lúc này thì Minh mới méo mặt bảo rằng: “Không thể để yên được vụ này”.
Câu chuyện 2
Phương Hoa là một nhân viên mới của công ty, mọi đồng nghiệp trong phòng đều hoan nghênh sự xuất hiện của cô vì nơi đây vốn “dương thịnh âm suy”. Ngày đâu tiên làm việc, Hoa đã được xếp ngồi cạnh một đồng nghiệp nam rất ra dáng tri thức. Cô đã bị choáng ngợp bởi những gì anh ta nói: nào là anh ta đã từng học tập ở đâu? Đi công tác bao nhiêu nước, đã được gặp những người “máu mặt”như thế nào?… Với một người chưa có kinh nghiệm làm việc như Hoa thì đó đúng là một đồng nghiệp đáng để học tập.
Những ngày sau đó, cứ có cơ hội là Mạnh-tên vị đồng nghiệp đó lại thao thao bất tuyệt về sự tài giỏi của mình. Càng tiếp xúc, Hoa càng thấy Mạnh chỉ giỏi nói nhưng kết quả công việc của anh ta thì lại không giống những gì cô đã nghe. Sau này, Hoa mới nhận thấy rằng, khi anh ta chuẩn bị cất giọng “dạy đời” là những đồng nghiệp khác người thì bĩu môi bỏ đi, người thì “cười khảy” rồi quay lại công việc của họ, chỉ còn mình Hoa là người ngồi nghe từ đầu cho tới cuối. Lâu dần, cô cũng tránh tiếp xúc với Mạnh, nhưng vì công việc của hai người liên quan tới nhau nên ngày nào Hoa cũng phải gặp Mạnh. Biện pháp cuối cùng để tránh tình trạng mệt mỏi, khinh thường khi gặp vị đồng nghiệp khó chịu này là Hoa phải nói thẳng những gì mình nghĩ. Nhiều lần định nói nhưng cô cảm thấy ngại, nhưng gần đây khi công việc rối tung lên mà Mạnh không giúp được gì thì Hoa cũng phải nghiến răng mà nói rằng: “ Muốn nhịn mà không nhịn được”.
Câu chuyện 3
Dạo này hội “buôn bán” của chị em trong công ty Hùng bỗng nhộn nhịp khác thường. Mọi người thường tụ tập to nhỏ chuyện gì đó mà thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười khúc khích rồi tiếng bình phẩm xem ra rất náo nhiệt. Hỏi ra mới biết họ đang nói về một đối tượng tuy mới mà không mới, đó là Bích, trưởng phòng kinh doanh- một nhân viên kỳ cựu chuyển từ tổng công ty xuống.
Mặc dù đã xấp xỉ 50 tuổi, nhưng cách ăn mặc và trang điểm của vị trưởng phòng kinh doanh này đã làm cho Hùng đôi lúc cảm thấy nóng mặt. Là cấp dưới nên anh phải thường xuyên làm việc với Bích, tuy nhiên đôi lúc Hùng không thể tập trung vào được công việc của mình chỉ vì cái cổ áo… quá trễ, hở gần như toàn bộ vòng 1 của cấp trên. Vị trưởng phòng này đi đến đâu thì nơi đó sẽ tập trung nhiều ánh mắt nhất, đa phần đều là những cái nhìn phản cảm. Lúc thì Bích “chơi” những màu xanh đỏ lòe loẹt, lúc thì mặc những gam màu quá sặc sỡ không hợp lứa tuổi. Rồi lại có những lần tiếp đối tác, mọi người đều nhìn nhau cười thầm vì cách ăn mặc.. không giống ai của nữ trưởng phòng này. Mặc dù là vậy nhưng Bích lại rất thích góp ý với mọi người về cách ăn mặc. Chị ta bảo: “ Mặc dù tôi đã xấp xỉ 50, nhưng lúc nào trông tôi cũng trẻ trung, năng động. Có lần đi với đứa con gái lớn ra ngoài đường mà mọi người cứ tưởng nhầm là 2 chị em”…Ai cũng cười trước câu chuyện của Bích, nhưng chắc chắn rằng nguyên nhân chính là ở trí …tưởng tượng quá phong phú của nữ trưởng phòng này.
Nhân viên trong phòng mỗi sáng đều chiêm ngưỡng dung nhan của trưởng phòng với những cái nhìn ái ngại nhưng không ai dám lên tiếng. Họ sợ vì một chuyện không đâu lại ảnh hưởng cả sự nghiệp của mình. Tuy nhiên, như Hùng- một người ít khi để ý chuyện ăn mặc của chị em cũng rất khó chịu với hình thức bề ngoài của một người đứng đầu phòng kinh doanh. Cũng có nhiều khách hàng phàn nàn về cách ăn mặc không đứng đắn của Bích nhưng không ai nói thẳng với chị ta cả. Mấy ngày trước, công ty suýt mất đi một đối tác làm ăn vì người ta nói rằng: “Trưởng phòng Bích tuy nhiều kinh nghiệm nhưng trông không đứng đắn, không hợp phong cách của một người đứng tuổi”. Hùng cũng phải giải thích đó chỉ là sở thích của mỗi người nhưng dường như nếu tình trạng này kéo dài thì chắc chắn công việc kinh doanh của cả phòng sẽ bị ảnh hưởng. “Chắc chắn phải góp ý với chị ta”, Hùng bảo với nhân viên phòng kinh doanh như thế.
Để lại một bình luận